Thê giới Chương 6

Chương 4: Truy Sát Trong Đêm

Ánh trăng soi nghiêng vách đá, chiếu lên vạt áo nhuốm máu của Lăng Tiêu. Hắn lê từng bước ra khỏi Phong Huyệt Đài, thân thể chưa phục hồi nhưng ánh mắt đã vững như kiếm sắc.

Phong ấn đã phá, Thiên Cấm Phù đã hóa thành tro bụi, nhưng hắn biết… Tử Vân Tông sẽ không để yên.

Không phải vì hắn là kẻ phản tông. Mà vì… hắn là bí ẩn mà bọn họ không thể kiểm soát.

Trong đêm tối, trên sườn núi phía nam Tử Vân Tông, Mục Tuyết đang chờ.

Nghe tin Lăng Tiêu bị phong ấn, nàng đã âm thầm tìm cách tiếp cận Phong Huyệt Đài. Nhưng khi thấy hắn lết khỏi tầng đá với ánh mắt như kẻ đã chết một lần, nàng sững người.

“Lăng Tiêu!”

Hắn ngẩng đầu. Một thoáng mềm yếu hiện trong mắt hắn.

Mục Tuyết tiến lại, lấy từ trong tay áo ra một ngọc giản và một tấm bản đồ cổ:

“Muội trộm được từ Tàng Thư Các. Nó ghi lại vị trí của Thần Mộ Cổ Vực, nơi xưa kia chôn cất tộc nhân Huyết Nguyệt.”

Lăng Tiêu siết chặt ngọc giản, gật đầu: “Ta sẽ rời khỏi đây. Nhưng muội không cần đi theo ta.”

Mục Tuyết cắn môi: “Muội không đi theo huynh… Muội đi cùng huynh.”

Ngay khi hai người chưa kịp rời đi xa, từ bầu trời trên cao bỗng vang lên tiếng xé gió lạnh lẽo. Năm bóng người giáng xuống như sao rơi — tất cả đều khoác trường bào đen thêu ký hiệu Chấp Pháp Đường.

Dẫn đầu là Trưởng lão Huyền Trạch.

“Lăng Tiêu, Tử Vân Tông chưa ban lệnh trục xuất, ngươi dám rời đi là phản tông. Chấp pháp trảm xử tại chỗ!”

Hắn vừa dứt lời, linh lực cường đại đã trào dâng, tụ thành Vạn Trùng Vân Phách Chưởng, đè xuống không gian như núi sập!

Lăng Tiêu đẩy Mục Tuyết sang một bên, cắn răng tụ linh từ tàn hồn Hồn Lang hấp thụ trước đó. Một luồng huyết vụ bao phủ quanh người hắn.

“Ngũ Vực Huyết Văn — mở!”

Từng vệt huyết ấn hiện trên cánh tay, chân hắn như tan vào gió. Trong chớp mắt, hắn đã thoát khỏi áp lực linh chưởng.

Một trận ác chiến nổ ra.

Máu văng tung tóe, gió gào thét. Lăng Tiêu dùng thân pháp quỷ dị, lần lượt đả thương hai đệ tử, nhưng sức hắn vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.

Huyền Trạch thấy vậy, lạnh giọng:

“Ngươi không đáng sống… Hãy chết đi!”

Hắn nâng tay, triệu ra pháp bảo cấp Linh Khí: Xích Lôi Cốt Phiến, chém thẳng xuống!

Ngay lúc đó, từ sâu trong ngực Lăng Tiêu, Thiên Huyết Thạch phát sáng lần nữa. Một giọng nói cũ kỹ như vọng từ hư không: