Chương 9

Khi tỉnh lại lần nữa, ta đang ở trong một gia đình nông dân.

Là một cô bé trong lúc lên núi hái rau dại đã vô tình phát hiện ra ta, rồi cứu ta về nhà.

“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi à?” Thấy ta tỉnh lại, mắt cô bé sáng lên.

“Đây là đâu?” Ta vừa mở miệng đã phát hiện giọng mình khàn đặc.

“Tỷ tỷ, tỷ chờ một chút.” Cô bé nghe xong, vội chạy ra ngoài, rót một bát nước rồi cẩn thận bưng vào.

Ta nhận lấy bát nước, cảm ơn cô bé.

Sau đó, qua cuộc trò chuyện với cô bé, ta mới biết đây là một thôn nhỏ cách hoàng thành không xa.

Điều này có nghĩa là Tạ Trường Diễn có thể cho người đến tìm ta bất cứ lúc nào.

Không muốn gây họa cho gia đình cô bé, ta chỉ đợi khi cơ thể hồi phục một chút liền từ biệt, chuẩn bị quay về sông Lật Thủy.

Trên đường đi, Tạ Trường Diễn quả nhiên đã giăng thiên la địa võng.

Để trốn tránh truy binh, ta chỉ có thể cải trang thành một tên ăn mày.

Ta vốn tính ưa sạch sẽ, vậy mà bây giờ lại phải bôi bẩn lên người.

Nhưng hiệu quả của việc này cũng rất rõ rệt, Tạ Trường Diễn quả thực không thể ngờ rằng ta sẽ đóng giả thành một kẻ ăn mày bẩn thỉu.

Trải qua bao trắc trở, cuối cùng ta cũng thuận lợi trở về sông Lật Thủy, nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại khiến ta căm phẫn đến nứt cả khóe mắt.

Bản thể thanh liên của ta vẫn đứng sừng sững giữa dòng nước, thế nhưng xung quanh bản thể lại chi chít những trận pháp.

Vô số những cảm xúc tiêu cực và bẩn thỉu nhất thế gian bị trận pháp dẫn đến, nào là tham lam, dục vọng, ghen ghét, hận thù, chúng bao bọc quanh bản thể của ta như từng lớp sương mù đen kịt, đã ăn mòn quá nửa lớp linh quang hộ thể bên ngoài.

Hồng Lệ! Tạ Trường Diễn!

Bọn họ lại dám làm thế?!

Cũng tại ta đã quá tự tin vào linh quang hộ thể của mình, không ngờ Hồng Lệ lại dùng đến thủ đoạn hiểm độc như vậy.

Lại dám dẫn dụ toàn bộ những thứ dơ bẩn của thế gian đến để áp chế ta.

Nàng ta quả nhiên đủ tàn nhẫn!