Chương 6

Cuối cùng, ta vẫn trở thành hoàng hậu của Tạ Trường Diễn.

Mặc dù quần thần phản đối, nhưng ngôi vị này của Tạ Trường Diễn không phải do kế thừa mà có, mà là do chính tay hắn đánh chiếm được.

Quần thần tuy phản đối, nhưng cũng không dám nói nhiều.

Nhưng rất nhanh sau đó, Tạ Trường Diễn đã nhận ra, đánh chiếm thiên hạ tuy khó, nhưng cai trị thiên hạ còn khó hơn.

Đặc biệt là khi đánh chiếm thiên hạ, hắn có ta ở bên phụ tá.

“Thanh Dung, trẫm sắp tuyển tú nữ.” Tạ Trường Diễn đến cung của ta, nói với vẻ có chút áy náy.

Ta không biết hắn áy náy điều gì, rõ ràng lúc trước khi hắn bội tín, cắt đứt con đường tu tiên của ta, hắn cũng có áy náy gì đâu.

Ta lười để tâm đến hắn.

Hắn dường như tưởng ta đang nổi giận, mắt sáng lên một lúc: “Thanh Dung, chỉ cần nàng nói một câu không muốn trẫm tuyển tú, trẫm có thể vì nàng mà đối đầu với đám lão già cố chấp trên triều.”

Ta biết hắn chỉ nói vậy thôi, nếu hắn không muốn gây thêm sóng gió, thì chỉ có tuyển tú mới có thể cân bằng tiền triều.

“Thanh Dung…” Hắn nhìn ta với ánh mắt cầu khẩn.

“Bệ hạ thấy cần làm thế nào, thì cứ làm thế đó đi.” Ta thản nhiên nói.

Sắc mặt hắn lập tức trở nên dữ tợn: “Thanh Dung, nàng thật sự không hề quan tâm đến trẫm sao?”

Ta nhàn nhạt nhìn hắn, không nói lời nào, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Chuyện đã rành rành ra đó, hắn còn hỏi làm gì?

Vẻ mặt hắn càng thêm méo mó: “Thanh Dung, ngươi nghĩ mình vẫn là Liên Hoa tiên tử cao cao tại thượng, không thể vấy bẩn của ngày xưa, trước khi mất đi linh lực sao?”

Hắn vừa nói, vừa vươn tay kẹp chặt lấy ta, áp sát người lại.

Ta lạnh lùng nhìn lại hắn: “Bây giờ ta tuy bị bản thể khống chế, nhưng nếu thật sự muốn kéo cả quốc gia của ngươi chôn cùng, thì vẫn làm được đấy.”

Hành động của hắn cứng đờ, cuối cùng vẫn không dám đánh cược, chỉ hằn học nhìn ta một cái rồi tức tối bỏ đi.