Chương 3: Huyết Ngục Phá Cấm
Dưới đáy Phong Huyệt Đài, vách đá dựng đứng, bốn bề tối om như mực. Lăng Tiêu bị xích bằng xích Huyền Thiết khóa tay chân, thân thể dính máu khô, khí tức yếu ớt, linh lực hoàn toàn bị triệt tiêu.
Thiên Cấm Phù in giữa trán hắn vẫn đỏ rực, từng tia linh văn tà dị len lỏi vào sâu trong huyết mạch. Mỗi lần tim hắn đập, là mỗi lần cảm giác như ngọn lửa thiêu đốt tận tủy xương.
Tường đá ẩm ướt, nhưng từ sâu bên dưới, có một luồng khí âm hàn chậm rãi lan ra. Một âm thanh vang lên trong đầu hắn – giọng nói u trầm và cổ xưa:
\”Thiên mệnh trói buộc ngươi… Nhưng máu ngươi không thuộc về thiên mệnh này.\”
Lăng Tiêu rùng mình. Đây không phải là ảo giác. Hắn cảm nhận được một vật đang cộng hưởng với khí tức trong người – chính là Ngũ Vực Huyết Văn vừa thức tỉnh đêm hôm trước.
Trong khoảnh khắc đó, một khe nứt nhỏ mở ra bên dưới nền đá. Từ bên trong trồi lên một viên đá đỏ thẫm, hình lưỡi liềm, như tim người bị kết tinh lại – Thiên Huyết Thạch, cổ vật truyền thuyết chỉ xuất hiện khi một “huyết mạch nghịch thiên” chạm ngưỡng tử vong.
Lăng Tiêu há miệng, một ngụm máu chảy ngược vào cuống họng, nhưng đôi mắt hắn rực cháy:
“Ngươi muốn đánh cược một lần với thiên đạo?” – giọng cổ xưa hỏi.
“Ta không cược với trời. Ta cược với chính máu của ta.” – Hắn đáp.
Thiên Huyết Thạch phát sáng, dung nhập vào ngực hắn. Linh văn đỏ đậm cuộn xoáy quanh Thiên Cấm Phù. Tiếng \”xoẹt xoẹt\” vang lên, phù chú bắt đầu nứt vỡ!
Ngay khoảnh khắc phù văn rạn nứt, một luồng sát khí đột ngột tràn vào Phong Huyệt Đài.
Huyết Ảnh Hồn Lang – linh quái bị trấn áp dưới đáy đài từ trăm năm trước – bị khí tức của Lăng Tiêu đánh thức. Nó lao lên như bóng ma, ánh mắt đỏ ngầu, nanh trắng dài hơn dao kiếm.
Lăng Tiêu còn chưa khôi phục hoàn toàn, cơ thể chưa đầy đủ linh lực, nhưng trong lòng hắn… một dòng máu cổ xưa đang thức tỉnh.
Hắn quát khẽ, hai mắt hóa huyết quang, tay phải tung chưởng — từ đầu ngón tay phóng ra một luồng huyết kiếm quỷ dị!
Hồn Lang rú lên, thân ảnh bị xé làm đôi giữa tầng không. Xác thịt nó tan rã, hóa thành một luồng nguyên hồn trôi về phía Lăng Tiêu. Không cưỡng lại được, hồn phách của Hồn Lang bị Huyết Mạch Cổ Tộc trong người hắn thôn phệ toàn bộ!
Ngay lúc đó, phong ấn hoàn toàn bị phá hủy. Lăng Tiêu quỳ gối thở dốc, nhưng trong ánh mắt đã không còn yếu đuối — mà là một loại… thanh tịnh, như kẻ đứng ngoài sinh tử.
Phía xa, trên một phiến đá ngầm, Lão Thất Âm nở nụ cười nham hiểm.
“Hắn đã bước một chân vào vực sâu… Giờ chỉ cần thêm một cú đẩy nữa… Thức tỉnh hoàn toàn Huyết Nguyệt.”