Chương 3

Thành tiên kiếp, là lúc ta yếu ớt nhất.

Ta cần phải nhả linh nguyên đã tu luyện nhiều năm ra, truyền vào bản thể, để bản thể hoàn toàn tiến hóa thành Tạo Hóa Thanh Liên.

Thế nhưng quá trình này, chắc chắn sẽ thu hút sự thèm muốn và dòm ngó của các yêu ma khác.

Chỉ vì linh nguyên của ta, không chỉ có thể giúp bản thể của ta tiến hóa, mà còn có thể giúp các yêu ma khác phi thăng.

Sau khi Thanh Ngự biết chuyện này, đã chủ động xin được hộ pháp cho ta.

Hồng Lệ cũng gạt bỏ thái độ thù địch thường ngày, cùng tham gia.

Ta vốn ngỡ họ muốn báo ân, nào ngờ, chính họ lại là người cắt đứt con đường phi thăng của ta.

Vào ngày độ kiếp, ta từ từ truyền linh nguyên vào bản thể, nhìn từng cánh sen một chuyển hóa thành Tạo Hóa Thanh Liên, trong lòng không khỏi gợn lên đôi chút xao động.

Khổ tu nhiều năm, cuối cùng ta cũng có thể lên Thiên giới để hỏi cho rõ một chuyện.

Chẳng ngờ, khi quá trình chuyển hóa đi được một nửa, Hồng Lệ đột nhiên lên tiếng:

“Thanh Ngự, ngươi còn không ra tay?”

Ta khẽ cau mày, không hiểu nàng ta có ý gì.

Thanh Ngự cũng nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt đầy do dự.

“Thanh Ngự, ngươi phải nghĩ cho kỹ, một khi để nàng ta thành công, khoảng cách giữa hai người sẽ càng lớn hơn nữa đấy.” Hồng Lệ lại nói.

Thanh Ngự vẫn do dự.

“Nàng ta một lòng muốn phi thăng, biết đâu trên đó có người mà nàng ta muốn tìm, ngươi bỏ lỡ lần này thì sẽ thật sự không còn cơ hội nào nữa đâu.”

Ta không hiểu Hồng Lệ đang nói gì, nhưng Thanh Ngự không biết đã bị câu nói nào đó đánh trúng tim đen, bỗng nhìn ta một cách kiên quyết, trong mắt hiện lên vài phần tàn nhẫn.

“Thanh Dung, xin lỗi.” Mặt hắn tràn đầy vẻ áy náy, nhưng linh kiếm trong tay lại vung ra không chút nương tình.

Lòng ta kinh hãi, nhưng đang ở thời khắc chuyển hóa cuối cùng, ta đến cử động cũng không thể, chỉ đành trơ mắt nhìn nhát kiếm đó chém xuống, bổ linh nguyên của ta ra làm đôi.

Hắn không chút do dự ra tay, cướp lấy một nửa linh nguyên. Hồng Lệ thấy vậy cũng ra tay muốn đoạt nửa còn lại.

Chỉ tiếc là, bình thường nàng ta lười tu hành, nên dù chỉ là phần linh nguyên ít ỏi còn lại, cũng không phải là thứ mà nàng ta lúc này có thể dễ dàng đến gần.

Còn ta, dù việc chuyển hóa bị cắt ngang khiến ta trọng thương, nhưng cũng đã hồi phục được một phần khả năng hành động.

Ta phun ra một ngụm máu lớn, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng truyền nửa linh nguyên còn lại vào trong bản thể.

Bản thể run rẩy, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu mất một phần linh nguyên, cuối cùng còn thiếu một cánh sen nữa là chưa thể chuyển hóa.

Nhưng chỉ vì một cánh sen đó, ta đã hoàn toàn vô duyên với việc tu thành Tạo Họa Thanh Liên.

Ta nhìn về phía Thanh Ngự, hắn lại nhanh tay lẹ mắt nuốt chửng phần linh nguyên đó.

Linh nguyên vừa vào miệng, chỉ nghe một tiếng rồng ngâm, hắn liền hiện nguyên hình, từ một con cá chép xanh bình thường nhanh chóng hóa thành một con thanh long.

Thanh long xuất thế, bầu trời rải xuống vạn luồng sáng lành, Thanh Ngự cứ thế thành công phi thăng lên thiên giới trong biển ánh sáng ấy.

“Thanh Ngự!” Hồng Lệ gào lớn, nhưng chẳng thể thay đổi được gì.

Mãi cho đến khi vạn luồng sáng lành tan đi, nàng ta mới quay đầu lại, nhìn ta với vẻ mặt đầy hận thù: “Chỉ là một chút linh nguyên thôi mà, đối với ngươi có đáng là gì, tại sao không thể cho ta?”

“Bây giờ Thanh Ngự phi thăng rồi, còn ta phải ở lại hạ giới này, có phải ngươi cố tình trả thù ta không?”

Nàng ta hận đến cùng cực, còn muốn ra tay với ta.

Nhưng nàng ta thực sự quá yếu, dù cho ta độ kiếp thất bại, bị thương nặng đến mức này, cũng không phải là kẻ mà nàng ta có thể đối phó.

“Thanh Dung, ta sẽ không để ngươi được yên ổn đâu.” Nàng ta ôm ngực, cuối cùng căm phẫn rời đi.

Đợi nàng ta đi rồi, ta lau vệt máu trên khóe môi, thầm tính toán xem bước tiếp theo phải làm gì.