Chương 21

“Lần này… Ta sẽ cho ngươi thấy… vì sao thiên đạo sợ huyết mạch ngươi.”

Một luồng huyết quang bùng nổ. Cả không gian như bị xé rách. Linh lực của năm người bị chấn động, Huyền Trạch bị đánh văng ra xa, miệng phun máu.

Trong sương máu cuộn xoáy, Lăng Tiêu ôm Mục Tuyết, lao về phía bìa rừng. Ánh sáng từ Thiên Huyết Thạch dẫn lối.

Phía trước… là một con đường không thể quay đầu.

Hết chương 4

Bạn có muốn Chương 5 là hành trình khám phá Thần Mộ Cổ Vực, nơi bí ẩn về dòng máu Huyết Nguyệt được giải mã và cổ vật mới xuất hiện?Đã dừng chỉnh sửa Giao Dien Trang Doc TruyenĐã dừng chỉnh sửa Giao Dien Trang Doc TruyenBạn đã nói:viết chương 5ChatGPT đã nói:Đã dừng chỉnh sửa Giao Dien Trang Doc TruyenKhông chỉnh sửa được Giao Dien Trang Doc TruyenDưới đây là nội dung Chương 5: Thần Mộ Cổ Vực tiếp nối mạch truyện trong tiểu thuyết Thiên Mệnh Nghịch Lữ:

Chương 5: Thần Mộ Cổ Vực

Sau nhiều ngày trốn chạy khỏi sự truy sát của Tử Vân Tông, Lăng Tiêu và Mục Tuyết cuối cùng cũng đặt chân đến một vùng đất bị xóa tên khỏi bản đồ tu chân giới — Thần Mộ Cổ Vực.

Cổ Vực không có ánh sáng, mặt đất bị nhuộm đỏ bởi sương máu, cây cối nơi đây héo rũ, xương trắng rải rác khắp nơi, văng vẳng tiếng gào khóc của oán linh bị phong ấn từ ngàn xưa. Theo cổ tịch, nơi này từng là thánh địa cuối cùng của Huyết Nguyệt Thần Tộc, nơi bọn họ gửi gắm linh hồn và bí mật.

Lăng Tiêu bước vào, chỉ cảm thấy huyết mạch trong người rung lên. Mỗi bước chân dường như đánh thức một phần ký ức sâu thẳm — không phải của hắn, mà là của những tổ tiên mang cùng huyết văn.

Mục Tuyết lặng lẽ đi sau, đưa hắn mảnh ngọc giản khắc cổ văn:

“Ở trung tâm Thần Mộ có một Huyết Đài, tương truyền nơi đó lưu giữ chân khí nguyên thủy của Huyết Nguyệt. Nếu huynh có thể cảm ứng được… có thể đột phá phong ấn trong máu mình.”

Không cần nàng thúc giục, Lăng Tiêu đã cảm nhận được tiếng gọi. Từ trong lòng đất, một lực lượng đang dẫn dắt hắn.

Bên trong Cổ Vực, hai người vượt qua ba tầng mê trận. Tầng đầu là Huyết Mộng Tháp — nơi mỗi người phải đối mặt với tâm ma của chính mình. Lăng Tiêu thấy lại hình ảnh mẫu thân ôm lấy hắn, che chắn giữa đòn roi và sự miệt thị của đệ tử Tử Vân. Trong khoảnh khắc, hắn suýt rơi lệ, nhưng tâm hồn đã sớm tôi luyện thành thép nguội. Hắn vượt qua.