Chương 2: Nhà hàng của tôi đâu?

“Hệ thống, làm thế nào để mở nhà hàng?” Trương Nhã hỏi, nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển. Cô cảm thấy mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ, nhưng ít nhất giờ đây cô đã có 160 điểm thưởng và một đống vật phẩm.

“Keng! Kí chủ cần thu thập nguyên liệu và vật phẩm cần thiết để xây dựng nhà hàng. Hệ thống đã cung cấp một gói quà tân thủ, vui lòng kiểm tra.”

Trương Nhã nhấn vào ô quà nhấp nháy. Một loạt thông báo hiện lên: “Keng! Chúc mừng kí chủ nhận được: Thiết kế nhà hàng cấp 1 (Nhà Hàng Khởi Đầu), 1000 kim tệ, 5 suất ăn miễn phí cho zombie (để dụ zombie đến làm ‘thực khách’), và vật phẩm ‘Dao phay đầu bếp tân thủ’.”

“Dao phay đầu bếp tân thủ?” Trương Nhã cầm con dao phay sáng loáng trong tay, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. Mở nhà hàng trong tận thế ư? Nghe thì oách đấy, nhưng giờ đến một viên gạch cũng không có thì làm sao xây dựng?

“Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi!” Trương Nhã nói, nắm lấy tay Tiểu Vũ. “Phải tìm chỗ nào an toàn hơn và có vật tư nữa.”

Tiểu Vũ hoàn toàn tin tưởng Trương Nhã. Dù sao, chỉ Trương Nhã mới có cái “phép thuật” kỳ lạ đó, mà nó còn có thể ngăn zombie nữa chứ.

Trương Nhã mở bản đồ nhỏ mà hệ thống cung cấp. Đó là một bản đồ 3D hiển thị toàn bộ khu vực, với những chấm đỏ nhỏ đại diện cho zombie, và chấm xanh lam đại diện cho những nơi an toàn. Khu vực an toàn gần nhất chính là căn hộ mà cô đang ở.

“Hệ thống, nhà hàng của tôi đâu?” Trương Nhã hỏi.

“Kí chủ cần tự tay xây dựng nhà hàng bằng cách sử dụng ‘Thiết kế nhà hàng cấp 1’ và thu thập vật liệu cần thiết. Sau khi hoàn thành, nhà hàng sẽ tự động được hệ thống bảo vệ.” Hệ thống đáp.

“Cái gì? Tự xây á?” Trương Nhã há hốc mồm. “Tôi có biết xây nhà đâu? Với cả vật liệu ở đâu ra mà xây?”

“Kí chủ có thể tìm kiếm vật liệu trong khu vực an toàn xung quanh hoặc thu thập từ zombie. Mỗi loại vật liệu đều có điểm thuộc tính riêng, và sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của nhà hàng.”

Trương Nhã cảm thấy mình như bị lừa. Cô cứ nghĩ là hệ thống sẽ tự động dựng ra một cái nhà hàng cho cô chứ. Giờ lại bảo cô đi làm thợ xây giữa tận thế.

“Điểm thuộc tính là sao?”

“Keng! Gỗ (thường): 5 điểm sức bền. Gỗ (chắc chắn): 10 điểm sức bền. Kim loại phế liệu: 20 điểm sức bền. Gạch đổ nát: 15 điểm sức bền…”

Nghe xong, Trương Nhã chỉ muốn ngất xỉu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố hoang tàn, đổ nát. Kiếm đâu ra vật liệu mà xây nhà hàng đây?

“Thế 1000 kim tệ này dùng để làm gì?” Trương Nhã hỏi, hy vọng chút tiền này có thể mua được vật liệu.

“Kim tệ là đơn vị tiền tệ chính trong hệ thống nhà hàng của kí chủ. Có thể dùng để mua sắm vật phẩm, nâng cấp trang bị, thuê nhân viên… Tuy nhiên, ở giai đoạn hiện tại, cửa hàng hệ thống chưa mở, nên kim tệ tạm thời không sử dụng được.”

“Móa!” Trương Nhã muốn chửi thề. Tiền mà không tiêu được thì khác gì giấy lộn?

“Kí chủ cần hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến ‘Xây dựng Nhà Hàng Khởi Đầu’ để mở khóa cửa hàng hệ thống và các chức năng khác.”

Trương Nhã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Cô nhìn Tiểu Vũ đang co ro bên cạnh, cô không thể để bạn mình thất vọng được.

“Được rồi, Tiểu Vũ, chúng ta phải đi tìm vật liệu thôi.” Trương Nhã thở dài.

Cả hai cẩn thận bước ra khỏi căn hộ. Xung quanh là một khu dân cư nhỏ, các tòa nhà đổ nát, cây cối mọc um tùm. Tiếng gầm gừ của zombie vẫn vọng lại từ xa, khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Trương Nhã và Tiểu Vũ đi lang thang khắp khu dân cư, cố gắng tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể dùng làm vật liệu. Họ tìm thấy vài tấm gỗ mục, một ít gạch vỡ và một vài thanh kim loại gỉ sét. Chúng nằm rải rác trong đống đổ nát, dính đầy bụi bẩn và rêu phong.

“Trương Nhã, cái này có dùng được không?” Tiểu Vũ chỉ vào một tấm cửa gỗ bị vỡ.

“Hệ thống, tấm gỗ này được mấy điểm sức bền?” Trương Nhã hỏi.

“Keng! Gỗ (mục nát): 2 điểm sức bền.”

“Thôi bỏ đi Tiểu Vũ, ít điểm quá.”

Cứ thế, hai cô gái lượm lặt từng chút vật liệu một cách khó khăn. Mỗi lần đi ngang qua một con hẻm tối, họ lại rùng mình lo sợ zombie sẽ bất ngờ xuất hiện. Cả hai đều mệt lử, lưng đau vai mỏi, nhưng thu hoạch lại chẳng đáng là bao.

Cho đến khi mặt trời dần lặn, Trương Nhã và Tiểu Vũ mới trở về căn hộ. Họ đổ đống vật liệu xuống đất, nhìn vào chúng với vẻ ngao ngán.

“Hệ thống, với đống này thì bao giờ mới xây xong nhà hàng đây?” Trương Nhã than thở.

“Keng! Với lượng vật liệu hiện có, kí chủ chỉ có thể xây dựng được một cái chòi tạm bợ. Nhà hàng cấp 1 yêu cầu tối thiểu 500 điểm sức bền từ vật liệu.”

Trương Nhã muốn khóc. Cô nhìn vào đống gỗ mục, gạch vỡ và kim loại gỉ sét. Tổng cộng chưa đến 50 điểm sức bền. Cô còn thiếu những 450 điểm nữa!

“Thế này thì làm sao mà xây dựng được nhà hàng chứ?”

“Kí chủ có thể kiếm vật liệu bằng cách phá dỡ những công trình cũ hoặc đánh bại zombie cấp cao để nhận thưởng vật phẩm.”

“Đánh zombie cấp cao ư? Tôi mà đánh được zombie thì cần gì phải xây nhà hàng nữa!” Trương Nhã gần như tuyệt vọng.

“Hệ thống, có cách nào khác không? Tôi không thể nào xây được cái nhà hàng này!”

“Keng! Hệ thống có một gợi ý cho kí chủ. Khu vực ‘Thanh Sơn Cổ Trấn’ (Thị trấn cổ Thanh Sơn) gần đây có một số công trình kiến trúc cũ còn khá nguyên vẹn, có thể cung cấp vật liệu chất lượng tốt hơn. Tuy nhiên, khu vực này có thể có zombie cấp độ cao hơn.”

“Thanh Sơn Cổ Trấn?” Trương Nhã nheo mắt. Đây chính là khu vực tham quan mà cô và Tiểu Vũ từng đến, nhưng giờ nó đã trở thành thị trấn cổ ư?

“Keng! Để hỗ trợ kí chủ, hệ thống sẽ mở khóa vật phẩm ‘Lệnh bài chiêu mộ’ trong cửa hàng hệ thống khi kí chủ đạt đủ 200 điểm thưởng. Vật phẩm này có thể giúp kí chủ chiêu mộ nhân viên để hỗ trợ việc xây dựng và vận hành nhà hàng.”

Trương Nhã nhìn vào bảng điểm của mình. Cô đang có 160 điểm. Vậy là chỉ cần 40 điểm nữa thôi!

“Tiểu Vũ, chúng ta phải đến Thanh Sơn Cổ Trấn!” Trương Nhã nói, ánh mắt kiên định. Cô biết đó là một nơi nguy hiểm, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt quyết tâm của Trương Nhã, cũng gật đầu. Dù sợ hãi, nhưng cô biết, chỉ cần đi theo Trương Nhã, họ sẽ có cơ hội sống sót.

Đêm đó, Trương Nhã nằm trên chiếc giường tạm bợ, cố gắng chợp mắt. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng mờ ảo soi sáng khu phố hoang tàn. Mọi thứ thật khác xa với cuộc sống sinh viên bình yên của cô trước đây. Cô không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng cô biết, cô phải sống sót. Vì bản thân, và vì Tiểu Vũ.