Chương 13

Sau khi Ma Đế rời đi, ta nằm trên bản thể của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trước đó bị những luồng khí ô uế kia áp chế, ta đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Ta đã đợi ba ngày, nhưng vẫn không thấy Tạ Trường Diễn đến.

Ta đứng dậy từ đóa hắc liên, không định chờ đợi nữa.

Ta thu lại hắc liên, đi thẳng lên Thiên giới.

Còn về việc những ma tộc khác trong Ma Môn có tràn ra ngoài gây họa cho nhân gian hay không, đến Tạ Trường Diễn còn không quan tâm, thì một đóa Diệt Thế Hắc Liên như ta quan tâm nhiều như vậy để làm gì.

Khi đến Thiên giới, hai phe Tiên và Ma đang đánh nhau vô cùng náo nhiệt.

“Thanh Dung, cuối cùng ngươi vẫn đi trên con đường này.” Thiên Đế nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, đáy mắt tràn đầy thất vọng.

Ta chỉ thấy buồn cười: “Thế nhưng, chẳng phải chính người đã đẩy ta lên con đường này sao, người cha thân yêu của ta.”

Một lời của ta khiến các tiên ma có mặt ở đó dường như có chút hỗn loạn.

Nhưng đã bị Thiên Đế giơ tay dẹp yên.

“Thanh Dung, ngươi có biết, Diệt Thế Hắc Liên không được tam giới dung thứ không.” Giọng ông ta có vẻ nặng trĩu.

Ta lại cười: “Vậy sao, Thiên Đế bệ hạ cao cao tại thượng, ngài định liên thủ với Ma giới để trừ khử đóa hắc liên này sao?”

“Thanh Dung, ta cũng không muốn.” Ông ta tỏ vẻ vô cùng khó xử.

Lại giả tạo đến mức khiến ta buồn nôn.

Ta nhìn sang Ma Đế, Ma Đế cũng cười một cách áy náy: “Diệt Thế đại nhân, ta cũng không muốn đâu, nhưng Thiên Đế bệ hạ đã đồng ý chia một nửa nhân gian cho ta, để hai bên cùng cai trị. Mà giữ lại ngài, đối với Ma giới chúng ta cũng là một mối họa lớn.”

Ta không hề ngạc nhiên về điều này.

Dù sao chỉ cần có ta ở đây, Ma Môn có thể bị phong ấn bất cứ lúc nào.

Nhưng các tiên thần khác lại không có năng lực đó.

Hơn nữa, thần sử có ghi, Diệt Thế Hắc Liên cuối cùng sẽ không kiểm soát được ham muốn hủy diệt của mình, sẽ thiêu rụi vạn vật.

Thế nên, từ khoảnh khắc ta để bọn họ lên trời, ta đã biết, Thiên Đế và Ma giới chắc chắn sẽ liên thủ.

Nhưng không chỉ bọn họ muốn liên thủ trừ khử ta, mà ta cũng muốn một hơi giết sạch bọn họ.

Đỡ phải ra tay nhiều lần, hơi mệt.

“Thiên Đế và Ma Đế tự tin đến vậy sao?” Ta cười.

Nếu là ở thời đại hồng hoang, có lẽ sẽ có một vài vị thần bẩm sinh có thể khắc chế ta.

Nhưng bây giờ những vị thần đó đã sớm hóa kiếp, đến cả tên rác rưởi đã lừa gạt mẹ ta cũng có thể trở thành Thiên Đế, đủ thấy Thiên giới đã sa đọa đến mức nào.

Huống hồ, ta vẫn còn vài món đồ chưa lấy lại.

Ta vẫy tay về phía Hồng Lệ đang trốn sau lưng đám tiên ma, nàng ta liền mất kiểm soát bay về phía ta.

“Thanh Dung, ngươi muốn làm gì?”

Nàng ta nhìn ta vừa kinh hãi vừa oán hận, nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc của ta.

“Làm gì à, đương nhiên là lấy lại đồ của mình rồi.” Ta cười nhẹ, nhưng Hồng Lệ lại như thể gặp phải ma.

Nàng ta nhớ lại thảm cảnh của Thanh Ngự khi chạy về Thiên giới ba ngày trước.

Thanh Ngự đạo hạnh vốn đã sâu, lại tu luyện thêm bao nhiêu năm ở Tiên giới mới miễn cưỡng giữ được hình rồng, nhưng cũng đã nguyên khí đại thương.

Còn đạo hạnh của nàng ta thì kém xa Thanh Ngự, lại vừa mới phi thăng, nếu mất đi phần công đức do mình dùng mưu kế mà có được, chỉ sợ đến tính mạng cũng khó giữ.

“Thanh Ngự, cứu ta!” Nàng ta gào lên thảm thiết.

Thanh Ngự loạng choạng bước ra, vết thương của hắn còn lâu mới lành, nhưng vẫn nhìn ta với vẻ phức tạp: “Thanh Dung, ta biết Hồng Lệ đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng nếu ngươi lấy đi phần công đức đó, nàng ấy thật sự sẽ chết.”

“Nàng ta chết hay không, liên quan gì đến ta?” Ta buồn cười nhìn bộ dạng chính nghĩa của Thanh Ngự, “Ta chính là muốn nàng ta chết mà.”

Ta vừa nói, linh lực vừa cuộn trào, hung hăng kéo phần công đức vốn thuộc về ta ra khỏi cơ thể Hồng Lệ.

Gương mặt Hồng Lệ lập tức méo mó, nàng ta vừa đau đớn vừa không quên nguyền rủa ta: “Thanh Dung, Thanh Dung, ngươi đối đầu với cả hai giới Tiên Ma, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Nói cứ như thể kết cục trước đây của ta tốt đẹp lắm vậy.

Ta thờ ơ cười, tiện tay ném Hồng Lệ đang mềm nhũn ra ngoài, Thanh Ngự thấy vậy vội vàng chạy tới đỡ.

Ta lười nhìn bọn họ thêm nữa, quay đầu sang phía hai vị Thiên Đế và Ma Đế.

Cặp tử thù Thiên Đế và Ma Đế thấy vậy, lại đồng loạt tấn công về phía ta.

Ta không bất ngờ, cầm hắc liên nghênh chiến.

Dù sao cũng là chủ của một giới, hai người liên thủ, đến ta cũng phải đối phó có chút khó khăn.

Các tiên ma khác thấy thế cũng đồng loạt ra tay.

Ta cười có chút điên cuồng, trực tiếp tung bản thể ra, sau đó kích nổ.

“Ầm!”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, những tiên ma có pháp lực yếu hơn lập tức hóa thành tro bụi, chỉ có một số ít người như Thiên Đế và Ma Đế là miễn cưỡng chống đỡ được trong cơn bão hủy diệt này.

“Thanh Dung, ngươi điên rồi!”

Thiên Đế ôm ngực, khó khăn chống cự, không quên gầm lên với ta.

“Thiên Đế bệ hạ, bây giờ ngài mới biết sao?”

“Không điên, làm sao có thể tu thành Diệt Thế Hắc Liên?”

Ta cũng bị trọng thương, nhưng nhìn thấy bộ dạng thê thảm hơn của bọn họ, ta chỉ cảm thấy vô cùng hả hê.

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của bọn họ, ta gắng gượng cơ thể, giết chết tất cả.