Chương 13

Tầng thứ hai là U Hồn Cốc, nơi oán linh của những kẻ từng phản lại Huyết Nguyệt gào khóc không ngừng. Mục Tuyết bị kéo vào ảo cảnh, nơi nàng thấy cảnh Lăng Tiêu bị chính nàng đâm một kiếm vào tim. Nhưng bằng ánh mắt của hắn — kiên định và không trách móc — nàng tỉnh lại.

Tầng cuối cùng, là Huyết Ngục Tế Đài.

Ở trung tâm là một đài cao bằng đá đỏ sẫm, trên có khắc trận văn cổ, giữa đài là một huyết nhãn vẫn đang chảy máu tươi dù đã hàng vạn năm.

Lăng Tiêu bước lên, lập tức cảm thấy toàn thân như bốc cháy. Máu trong người hắn sôi trào, huyết văn phát sáng dữ dội. Trong tâm thức, một giọng nữ văng vẳng:

“Huyết Nguyệt không lụi… Người thừa kế đã trở về.”

Từ dưới tế đàn, hàng loạt cột sáng đỏ bắn lên, đan thành một Huyết Luân Trận. Cùng lúc đó, bóng dáng của Huyết Mẫu — vị thánh tổ cuối cùng của Huyết Nguyệt Tộc — hiện lên trong ảo ảnh. Gương mặt bà giống hệt mẫu thân Lăng Tiêu năm xưa.

“Ngươi là Huyết Nguyệt chi tử… Dòng máu cuối cùng của chúng ta.”

Bà vung tay, từ huyết nhãn bay lên một mảnh vỡ — Huyết Mệnh Linh Châu, mảnh hồn lực cốt lõi của Huyết Nguyệt Tộc. Nó nhập vào ngực Lăng Tiêu, nơi Thiên Huyết Thạch đang tồn tại. Hai cổ vật hòa làm một. Linh lực trong người hắn nổ tung!

Tầng thứ tư của tu vi — Linh Thai Cảnh — bị phá vỡ.

Nhưng đúng lúc đó, mặt đất chấn động. Từ không trung, một vết rách không gian bị cưỡng ép mở ra.

Lão Thất Âm hiện thân, tay cầm cổ kính đen như mực, sau lưng là ba cường giả bịt mặt.

Hắn cười khan:

“Ta chờ ngươi mở Huyết Luân Trận từ lâu rồi… Lăng Tiêu, cảm ơn ngươi đã giúp ta khai tử Huyết Nguyệt.”