Chương 1: Mở nhà hàng
“Trương Nhã, không xong rồi! Con zombie kia sắp chạy đến rồi!”
“Trương Nhã, Trương Nhã! Đừng có giả vờ chết nữa, đứng dậy mà chạy đi!”
Giữa tiếng kêu hoảng loạn của cô bạn thân Tiểu Vũ, Trương Nhã chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đau nhức như vừa bị xe cán qua. Xung quanh truyền đến tiếng gầm gừ đáng sợ cùng mùi máu tanh nồng nặc. Cô khẽ mở mắt, nhìn thấy trần nhà lộn xộn, vài cái tủ treo xiêu vẹo trên tường. Ánh nắng chiều le lói hắt vào qua ô cửa sổ vỡ vụn, soi rõ những vết máu khô cứng trên tường đối diện.
“Móa, mình đang ở đâu đây?”
Trương Nhã là một sinh viên năm ba trường B, khoa Ngôn ngữ học. Mấy ngày trước, cô và Tiểu Vũ cùng hội bạn thuê xe đi chơi ở vùng núi Thanh Sơn. Ai ngờ, giữa đường gặp sạt lở đất. Cô và Tiểu Vũ xui xẻo rơi xuống vách núi, cả hai ngất đi.
Trương Nhã có ký ức mơ hồ về việc mình được một hệ thống gọi là “Nhà hàng Khởi Đầu” cứu vớt. Nó bảo cô đang ở một thế giới hậu tận thế, nơi zombie hoành hành khắp nơi và để sống sót, cô phải… mở một nhà hàng.
Mở nhà hàng để chống lại nỗi kinh hoàng? Nghe cứ như truyện cười vậy. Nhưng hiện thực trước mắt lại khiến cô sởn gai ốc.
Tiểu Vũ bên cạnh vẫn đang lay mạnh cánh tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng. Đằng sau cánh cửa bị chặn bằng đồ đạc, tiếng gầm gừ càng lúc càng lớn, nghe rợn người hơn cả những cảnh phim kinh dị cô từng xem.
“Là… zombie thật sao?” Trương Nhã lắp bắp hỏi.
“Zombie cái đầu cậu ấy! Nó sắp phá cửa vào rồi kìa! Giờ này mà cậu còn chưa tỉnh táo ra được à?” Tiểu Vũ hét lên, nước mắt lưng tròng.
Trương Nhã cố nén cơn đau, nhìn quanh căn phòng. Đây là một căn hộ bỏ hoang, cửa chính bị một đống đồ đạc tạp nham chặn lại. Cửa sổ cũng vỡ tan tành, khung cảnh bên ngoài là một thành phố hoang tàn, đổ nát, không một bóng người.
Lúc này, một giọng nói máy móc đột nhiên vang lên trong đầu Trương Nhã: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thức tỉnh. Hệ thống Nhà hàng Khởi Đầu chính thức khởi động. Nhiệm vụ chính: Mở một nhà hàng và áp chế nỗi kinh hoàng. Nhiệm vụ phụ: Đăng nhập hàng ngày để nhận điểm thưởng. Điểm thưởng có thể dùng để đổi lấy trang bị hoặc vật phẩm đặc biệt.”
“Hệ thống? Thật à?” Trương Nhã ngẩn người.
“Đúng vậy, kí chủ. Nhiệm vụ mở nhà hàng của người đã được kích hoạt. Sau khi hoàn thành, kí chủ sẽ nhận được phần thưởng bất ngờ.”
“Keng! Hệ thống phát hiện zombie cấp thấp đang tấn công. Kí chủ có muốn sử dụng vật phẩm ‘Hạt giống bảo vệ’ không?”
Trương Nhã còn đang bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì thì Tiểu Vũ đã dùng hết sức lực để đẩy một cái tủ sách nặng trịch chắn ngang cửa. Nhưng cánh cửa đã lung lay sắp đổ.
“Zombie là thật!”
Trương Nhã rùng mình, vội vàng hỏi hệ thống: “Cái hạt giống bảo vệ kia có tác dụng gì?”
“Keng! Hạt giống bảo vệ có thể phát triển thành một rào chắn thực vật, ngăn cản zombie cấp thấp trong vòng 24 giờ. Giá: 100 điểm thưởng.”
100 điểm thưởng? Nhưng cô còn chưa làm gì thì làm sao có điểm chứ?
“Tôi chưa có điểm thưởng. Tôi không có điểm thưởng!” Trương Nhã vội vàng nói.
“Kí chủ có thể sử dụng vật phẩm đầu tiên miễn phí, hoặc ký khế ước để tạm ứng điểm thưởng.”
“Tôi dùng cái miễn phí!” Trương Nhã không chút do dự. Dù sao thì chuyện này nghe cũng quá hoang đường, cô phải thử xem sao.
“Keng! Đã sử dụng thành công ‘Hạt giống bảo vệ’. Vui lòng kí chủ tìm vị trí phù hợp để gieo hạt.”
Một hạt giống xanh biếc lấp lánh xuất hiện trong lòng bàn tay Trương Nhã. Nó tỏa ra một luồng năng lượng ấm áp. Trương Nhã vội vàng ném nó xuống đất, ngay trước cánh cửa.
“Keng! Đã gieo hạt thành công. Cây bảo vệ sẽ phát triển trong 30 giây.”
Tiểu Vũ đang dùng hết sức để chống cửa, đột nhiên thấy một hạt giống màu xanh lá cây rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng mọc rễ, nảy mầm, rồi mọc ra vô số dây leo. Chúng cứ thế cuộn chặt lấy cánh cửa, tạo thành một rào chắn dày đặc, kiên cố. Tiếng va đập bên ngoài vẫn tiếp diễn, nhưng giờ đây có vẻ yếu ớt hơn nhiều.
Tiểu Vũ há hốc mồm kinh ngạc. Trương Nhã cũng không thể tin vào mắt mình.
“Trương Nhã… cậu… cậu có phép thuật à?” Tiểu Vũ thảng thốt hỏi.
Trương Nhã lắc đầu, mặt cũng trắng bệch: “Mình cũng không biết nữa… Có lẽ là hệ thống gì đó…”
“Keng! Cây bảo vệ đã hoàn tất việc phát triển. Kí chủ nhận được 10 điểm thưởng lần đầu sử dụng vật phẩm. Hoàn thành nhiệm vụ kích hoạt hệ thống, thưởng 50 điểm. Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên: Bảo vệ bản thân thành công, thưởng 100 điểm. Tổng cộng 160 điểm thưởng.”
Trương Nhã cảm thấy như mình đang mơ. Cô nhìn Tiểu Vũ, người đang đứng hình như một pho tượng.
“Trương Nhã, chúng ta… chúng ta phải làm sao đây?” Tiểu Vũ run rẩy hỏi.
“Hệ thống ơi, có cách nào để về nhà không?” Trương Nhã hỏi.
“Keng! Kí chủ cần hoàn thành tất cả nhiệm vụ chính tuyến của hệ thống để mở khóa chức năng quay về thế giới gốc.”
Trương Nhã thở dài. Chắc chắn không có đường quay về rồi. Bây giờ, điều duy nhất cô có thể làm là nghe theo hệ thống này.
“Được rồi, Tiểu Vũ, chúng ta phải tìm chỗ an toàn hơn. Với cả, mình cần tìm vật tư để mở nhà hàng.”
Tiểu Vũ hoàn toàn tin tưởng Trương Nhã lúc này. Dù sao, chỉ Trương Nhã mới có cái “phép thuật” kỳ lạ đó.
Trương Nhã nhận thấy rằng khu vực xung quanh căn hộ này dường như tương đối an toàn. Cô mở bản đồ nhỏ mà hệ thống cung cấp. Đó là một bản đồ 3D hiển thị toàn bộ khu vực, với những chấm đỏ nhỏ đại diện cho zombie, và chấm xanh lam đại diện cho những nơi an toàn. Khu vực an toàn gần nhất chính là căn hộ mà cô đang ở.
“Hệ thống, làm thế nào để mở nhà hàng?” Trương Nhã hỏi.
“Keng! Kí chủ cần thu thập nguyên liệu và vật phẩm cần thiết để xây dựng nhà hàng. Hệ thống đã cung cấp một gói quà tân thủ, vui lòng kiểm tra.”
“Gói quà tân thủ?” Trương Nhã mở bảng điều khiển của hệ thống. Quả nhiên có một ô quà nhấp nháy.
“Keng! Chúc mừng kí chủ nhận được: Thiết kế nhà hàng cấp 1 (Nhà Hàng Khởi Đầu), 1000 kim tệ, 5 suất ăn miễn phí cho zombie (để dụ zombie đến làm ‘thực khách’), và vật phẩm ‘Dao phay đầu bếp tân thủ’.”
Trương Nhã ngẩn người nhìn đống vật phẩm. Nhà hàng, kim tệ, suất ăn cho zombie, và cả dao phay nữa. Rõ ràng, con đường mở nhà hàng của cô sẽ không hề đơn giản.
Cô nhìn con dao phay sáng loáng trong tay, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những con zombie gầm gừ. Cô quyết tâm. Dù sao thì, để sống sót, cô phải làm tất cả.
“Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi!” Trương Nhã nói, nắm lấy tay Tiểu Vũ. Cả hai rời khỏi căn hộ, bắt đầu hành trình tìm kiếm vật tư và xây dựng “Nhà Hàng Khởi Đầu” giữa thế giới đầy rẫy hiểm nguy.