Chương 1: Hắc Ảnh Trong Tuyết

Chương 3: Hắc Ảnh Trong Tuyết

Ba ngày sau trận huyết chiến trên cầu gỗ, tuyết bất ngờ rơi trắng cả vùng núi Nam Lâm — giữa mùa hè.

Người dân truyền nhau rằng, máu đổ quá nhiều khiến trời cũng lạnh đi.

Tại một quán trà đổ nát ven đường, Lâm Dật Phong ngồi lặng lẽ bên lò sưởi. Y mặc áo vải thô rách nát, khuôn mặt đã hóa trang thành một tiều phu lang bạt, chỉ còn đôi mắt vẫn sáng như lưỡi kiếm chưa tra vỏ.

Một lão già gù lưng bước vào quán, chậm rãi đến gần, không nhìn Dật Phong mà chỉ cười khẽ:

“Ngươi đã giết lão Liễu, đúng chứ?”

Không gian như đông cứng lại.

Dật Phong không trả lời, chỉ đưa tay rót thêm một chén trà. Nhưng trong tay áo, ngón cái đã chạm vào chuôi kiếm.

Lão già ngồi xuống, thở dài.

“Giết một trưởng lão Huyết Ảnh Môn, ngươi đã bước chân vào vùng tử địa rồi. Ngô Trường Lâm sẽ không để ngươi sống quá ba ngày nữa đâu.”

Cái tên đó — lại một lần nữa được nhắc đến.

Dật Phong nở nụ cười lạnh, nâng chén trà lên. “Ta chờ hắn.”

Lão già nhìn chằm chằm vào Dật Phong, giọng trầm xuống:

“Ngươi còn chưa biết hết đâu. Ngô Trường Lâm giờ không chỉ là đại trưởng lão Huyết Ảnh Môn. Hắn là người duy nhất lĩnh ngộ được tầng cuối cùng của Thiên Huyền Tàn Quyển. Không ai trong thiên hạ còn địch lại.”

Một cơn gió lạnh thổi vào, thổi tắt lò sưởi. Ánh sáng vụt tắt. Khi lão già định đứng dậy thì…

Một mũi phi đao từ đâu lao tới, ghim thẳng vào cột gỗ sau lưng lão — chỉ chệch nửa tấc là trúng tim!

Ngoài cửa sổ, một bóng đen khoác áo choàng lông chồn đang đứng trên cành cây, tay nắm thêm bảy phi đao nữa.

Giọng hắn vang lên, âm trầm như rắn độc rít:

“Lâm Dật Phong… lần này, không ai cứu ngươi được đâu.”