Chương 1: Cuộc Đua Sinh Tử

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Châu Dương choàng tỉnh bởi tiếng đập cửa dữ dội. Cô khẽ xoa thái dương đang ong ong, nhìn quanh căn phòng xa lạ. Có vẻ như cô đang ở trong một phòng y tế nhỏ.

Căn phòng chật kín những chiếc cáng, trên đó là hơn chục sinh viên mặc đồ rằn ri đang truyền nước. Châu Dương nằm ở giường ngoài cùng. Qua cánh cửa kính, một nam sinh đang dìu một nữ sinh mặt mày tái mét gõ cửa, giọng nói đầy lo lắng: “Bác sĩ, bạn em có lẽ bị say nắng, sốt cao lắm ạ.”

Nữ bác sĩ, người đang định tiêm cho cô, thở dài đứng dậy: “Haizz, mấy đứa trẻ các cô cậu đúng là không chịu rèn luyện gì cả. Một đợt huấn luyện quân sự đầu khóa mà phòng tôi đã chật kín thế này rồi.”

Phòng y tế… sốt… say nắng… huấn luyện quân sự… và cả câu thoại quen thuộc của nữ bác sĩ nữa…

Những thông tin này chắp nối trong đầu, cộng thêm những ký ức vừa ập đến một cách khó hiểu, Châu Dương không khỏi rùng mình.

Cô… đã xuyên sách rồi!!!

Đây là một cuốn tiểu thuyết mạt thế thể loại nữ chính thăng cấp có tên “Nữ Thần Mạt Thế”.

Trong thế giới đầy rẫy zombie, nữ chính Giang Sở Sở dựa vào sắc đẹp, trí tuệ và tấm lòng cao cả của mình để thu hút hết dị năng giả này đến dị năng giả khác. Cô không ngừng đánh quái thăng cấp, xây dựng một đội ngũ hùng mạnh. Sau khi hợp nhất với đội của nam chính Tạ Kỳ, cả hai cùng nhau kiến tạo nên căn cứ mạnh nhất thế giới.

Đương nhiên, tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến cô.

Theo ký ức vừa có được, hiện tại cô là hoa khôi khoa Nghệ thuật của Đại học Châu, lợi thế lớn nhất chính là sở hữu một gương mặt kiều diễm.

Nếu ở thời bình, có thể cô đã sống sung sướng nhờ nhan sắc, nhưng trong thời mạt thế, sắc đẹp là thứ vô dụng nhất.

Trong nguyên tác, cô hoa khôi này chẳng sống nổi quá hai tập. Dù may mắn thoát khỏi phòng y tế, nhưng trên đường di chuyển từ giảng đường đến căng tin, cô đã bị bạn trai Lục Dục Thần đẩy vào bầy zombie, bỏ mạng thảm thương.

“Chỉ thấy lũ zombie ùa lên, đè hoa khôi Châu Dương xuống bậc thang, rồi điên cuồng cắn xé…”

Châu Dương nhớ lại đoạn miêu tả trong sách mà lưng lạnh toát, bật dậy khỏi giường cái “phắt”.

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ là 3 giờ 30 chiều, còn thời điểm mạt thế bùng nổ chính xác là 5 giờ chiều.

Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa.

Đến lúc đó, những sinh viên đang nằm truyền nước sốt cao kia, mười phần thì chín phần sẽ biến dị, trở thành lũ zombie vô tri chỉ biết cắn người theo bản năng.

Phòng y tế này, e rằng sẽ là vùng tâm dịch.

“Này em, sao lại dậy rồi? Tôi còn chưa tiêm cho em mà.”

Nữ bác sĩ sắp xếp xong cho nữ sinh vừa vào, quay người lại định tiếp tục tiêm cho cô thì thấy người đã đứng dậy.

“Bác sĩ, em đột nhiên thấy đỡ hơn nhiều rồi. Hay là bác sĩ kê cho em một hộp Hoắc Hương Chính Khí Thủy, với ít thuốc hạ sốt, để em xin phép giáo viên về ký túc xá nằm nghỉ ạ.” Châu Dương nuốt nước bọt, lòng hoảng loạn tột độ.

Nữ bác sĩ đưa tay sờ trán Châu Dương, thấy trán cô không nóng lắm, với lại giường bệnh trong phòng y tế cũng khan hiếm, nên không giữ lại: “Vậy em về uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Nói rồi, cô ta thuần thục lấy thuốc từ tủ, bỏ vào túi.

Châu Dương trả tiền, trân trọng cất hai hộp thuốc tưởng chừng bình thường đó vào túi xách. Đến giai đoạn cuối mạt thế, chúng sẽ trở thành vật tư quý giá mà người ta sẵn sàng đánh nhau để giành giật.

“Bác sĩ, lát nữa nếu bác sĩ thấy các bạn có gì đó không ổn, thì hãy chạy ngay nhé!”

Dưới ánh mắt khó hiểu của nữ bác sĩ, Châu Dương bỏ lại câu nói đó rồi quay lưng bỏ chạy.

Khuôn viên Đại học Châu rất rộng, nếu chỉ chạy bộ thì phải mất ít nhất nửa tiếng mới ra khỏi cổng trường. Cô quét mã một chiếc xe đạp điện chia sẻ, giữa cái nắng chang chang, phóng nhanh về phía cổng trường.

Chủ cũ của thân thể này là một tiểu thư nhà giàu. Mẹ cô mất sớm, cha cô cưới dì ghẻ và sinh thêm hai đứa em trai. Ngoài việc chu cấp tiền đầy đủ, gia đình gần như chẳng quan tâm gì đến cô.

Để sống thoải mái, ngay khi vào đại học, cô đã mua một căn hộ cao cấp gần trường học.

So với lượng người đông đúc trong trường, ẩn náu trong căn hộ đó sẽ an toàn hơn nhiều.

Khi Châu Dương đạp xe đến cổng khu dân cư, đồng hồ đã điểm 4 giờ 05 phút. Cô chẳng còn tâm trí khóa xe, lao như bay vào cửa hàng tiện lợi gần đó.

Cố gắng kiểm soát bàn tay đang run rẩy vì sợ hãi, cô nhanh chóng ném đồ vào giỏ hàng: mì gói, bánh quy, cơm tự sôi, đồ hộp, bánh mì, cháo bát bảo… Bất cứ thứ gì có thể lấp đầy bụng, cô đều muốn mua hết về nhà.

Đúng lúc cô đang điên cuồng quét hàng, một bàn tay thon dài bất ngờ vươn ra từ bên cạnh, nhanh hơn cô một bước, lấy đi lon cháo bát bảo cuối cùng.

Châu Dương theo phản xạ liếc nhìn đối phương. Đứng cạnh cô là một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao ráo, mặc bộ đồ thể thao màu đen, mũ lưỡi trai che thấp, chỉ thấy được đường quai hàm sắc sảo và đôi môi mỏng lạnh lùng.

Chỉ trong vài giây, cô nhanh chóng thu ánh mắt lại, xách một giỏ lớn đồ đi tính tiền.

Thời gian là sinh mạng, đâu còn tâm trí mà quan tâm đến những thứ khác!

Đáng tiếc cơ thể này yếu ớt, chẳng mang được bao nhiêu đồ. Cô phải tranh thủ thời gian về nhà cất một chuyến, rồi nhân lúc mạt thế chưa bùng phát, đi tích trữ thêm đồ.

“Tổng cộng 480 tệ!” Ông chủ vui vẻ chỉ vào mã thanh toán.

Giới trẻ bây giờ ai cũng thích ở nhà ăn đồ ăn vặt. Như chàng trai mặc đồ đen vừa rồi, mua bảy tám trăm tệ vẫn chưa đủ, giờ lại vào cửa hàng.

Xem ra, ngày mai ông ta lại có thể nhập thêm hàng mới rồi.

Châu Dương vội vàng quét mã thanh toán, xách hai túi đồ ăn lớn, dùng hết sức lực chạy điên cuồng vào khu dân cư.