Chương 1: Sống Lại Trở Về

“A—”

Tóc bị người ta nắm giật mạnh lên, đầu Trì Vãn buộc phải ngửa ra sau, trong tầm mắt mơ hồ, cô thấy Trì Hân Hân đang đắc ý cười với mình.

“Trì Vãn, anh cả của mày chết trong tù rồi, anh hai của mày đường đường là ảnh đế mà bị hủy dung! Điên rồi! Còn anh ba của mày nữa, một thiên tài đua xe, lại rơi vào cảnh tàn phế suốt đời, ha ha ha!”

Cơ thể Trì Vãn run lên dữ dội.

Anh cả, anh hai, anh ba… Sao họ có thể lần lượt gặp chuyện không may được!

“À, còn có ba mẹ mày nữa, xe của họ bất ngờ lao xuống vực, chết không toàn thây!”

“Trì Hân Hân! Là mày! Là mày đã hại họ!” Trì Vãn căm phẫn đến tột độ: “Họ cũng là anh của mày, họ thương mày nhất, thậm chí còn hơn cả tao, đứa em gái ruột này, sao mày có thể đối xử với họ như vậy!”

“Thương tao nhất ư? Rõ ràng họ thương mày nhất!” Vẻ mặt Trì Hân Hân sa sầm, nghiến răng cười lạnh: “Trì Vãn, mày có biết ba năm trước khi tao biết chúng ta bị bế nhầm, lúc nhà họ Trì đón mày từ quê về, tao đã đau khổ thế nào không! Mọi người đều cười nhạo đứa con gái giả như tao, dù ba mẹ giữ tao lại nhà họ Trì, nhưng tao biết, họ chỉ thích mày, không còn thích tao nữa.”

“Mẹ bề ngoài thì mắng mày, nhưng thực tế lại rất thương mày, ba thì dành những nguồn lực tốt nhất của công ty cho mày. Anh cả, anh hai, anh ba… càng xem mày như bảo bối trong lòng bàn tay. Mày muốn gì, họ đều tìm cách mang về cho mày, họ không dám đưa tận tay thì lại nhờ tao đưa cho.”

“Nhưng những thứ đó vốn dĩ phải thuộc về tao!”

“Chính mày, đứa con gái nhà quê này, đã cướp đi những thứ thuộc về tao!”

Trì Hân Hân cười lạnh: “Ha, hai lão già đó trước khi gặp chuyện, vẫn còn gọi tên mày, quỳ xuống trước mặt tao cầu xin tao tha cho mày đấy.”

Nghe những lời của Trì Hân Hân, máu và nước mắt trên mặt Trì Vãn lã chã rơi.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng người nhà họ Trì không ai thích mình, ba mẹ thì nghiêm khắc, luôn lạnh nhạt với cô, ba người anh trai cũng luôn lảng tránh cô.

Cộng thêm sự khiêu khích của Trì Hân Hân, mối quan hệ giữa cô và gia đình ngày càng tồi tệ.

Là do cô không biết nhìn người, đã hại chết họ.

“Thôi được rồi, Hân Hân, nói nhiều với nó làm gì.”

Một người đàn ông bước tới, đôi mắt lạnh lẽo, vô tình và thờ ơ, nhưng lại dịu dàng ôm lấy eo Trì Hân Hân: “Đừng vì con tiện nhân này mà mệt, ừm?”

“Cố Doanh Thạnh!” Nhìn thấy người đàn ông đó, Trì Vãn càng căm hận đến tột cùng: “Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!”

“Tôi đối xử với cô thế nào?” Cố Doanh Thạnh chế nhạo nhìn cô: “Hừ, một đứa con gái bỏ nhà theo trai, cô nghĩ mình thật sự xứng làm vợ tôi sao?”

Trì Vãn hận đến tim nhỏ máu, ban đầu khi cô mới đến nhà họ Trì, đang lúc hoang mang vô định, Cố Doanh Thạnh đã xuất hiện và cho cô sự dịu dàng lớn nhất, cô đương nhiên đã yêu anh ta. Nhưng ba mẹ cô không đồng ý cho cô ở bên Cố Doanh Thạnh, nhất quyết bắt cô gả cho Hoắc Thiếu Ngự. Cô không chịu, liền cùng Cố Doanh Thạnh bỏ trốn, khiến nhà họ Trì trở thành trò cười cho cả kinh thành!

Cô vì anh ta mà bỏ trốn, vì anh ta mà cam chịu sống khổ cực, dùng hết tài năng của mình để giúp anh ta thăng tiến, nhưng anh ta… lại dan díu với Trì Hân Hân, còn nhốt cô trong tầng hầm ngày đêm hành hạ!

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Trì Vãn, Trì Hân Hân vô cùng sung sướng, tiếp tục kích động cô: “Trì Vãn, mày thật sự ngu ngốc đến mức bỏ hôn ước với Hoắc Thiếu Ngự để chạy theo Cố Doanh Thạnh. Nhưng Hoắc Thiếu Ngự đối xử với mày quá tốt, vậy mà cũng không tính toán, cứ thế tha cho mày, còn tìm mọi cách giúp đỡ, chuyển một nửa tài sản vào thẻ của mày, chỉ sợ mày ở ngoài chịu thiệt thòi.”

“Sau khi biết mày mất tích, anh ta còn bất chấp mưa bão, từ ngàn dặm xa xôi trở về, gặp phải luồng khí lưu mạnh mà rơi máy bay chết!”

“Chỉ là một đứa con gái nhà quê như mày, có gì đáng để anh ta yêu đến thế, yêu đến mức cả mạng sống cũng không cần?”

Hoắc Thiếu Ngự…

Người đàn ông lạnh lùng cao quý như thần tiên đó.

Chết rồi…

“Là các người hại chết, tất cả là do các người!”

Trì Vãn gào lên trong tuyệt vọng!

“Sao có thể trách chúng tao? Ba người anh của mày ra nông nỗi đó, ba mẹ mày tai nạn xe rơi xuống vực, chẳng phải đều do mày sao? Hoắc Thiếu Ngự rơi máy bay, không phải cũng vì trở về tìm mày sao? Mày mới là kẻ giết người thật sự đấy.”

“Là do mày quá ngu ngốc.” Trì Hân Hân chậc lưỡi một tiếng: “Tiếp tục chơi với mày thật vô vị, anh Doanh Thạnh, tiễn nó lên đường đi!”

“Được!”

Cố Doanh Thạnh trực tiếp bóp cằm Trì Vãn, nhét thuốc độc vào miệng cô.

Thuốc độc thiêu đốt ngũ tạng, Trì Vãn co rúm người lại, lúc cận kề cái chết, trước mắt cô là hình ảnh của ba mẹ, của anh cả, anh hai, anh ba…

Còn có…

Hoắc Thiếu Ngự.

Trì Vãn rơi lệ hối hận.

Cô không cam tâm, thật sự không cam tâm.

Kiếp này, là cô đã hại tất cả mọi người.

Nếu có kiếp sau, kiếp sau!

Cô nhất định…