Chương 7

Chương 4: Truy Sát Trong Đêm

Ánh trăng soi nghiêng vách đá, chiếu lên vạt áo nhuốm máu của Lăng Tiêu. Hắn lê từng bước ra khỏi Phong Huyệt Đài, thân thể chưa phục hồi nhưng ánh mắt đã vững như kiếm sắc.

Phong ấn đã phá, Thiên Cấm Phù đã hóa thành tro bụi, nhưng hắn biết… Tử Vân Tông sẽ không để yên.

Không phải vì hắn là kẻ phản tông. Mà vì… hắn là bí ẩn mà bọn họ không thể kiểm soát.


Trong đêm tối, trên sườn núi phía nam Tử Vân Tông, Mục Tuyết đang chờ.

Nghe tin Lăng Tiêu bị phong ấn, nàng đã âm thầm tìm cách tiếp cận Phong Huyệt Đài. Nhưng khi thấy hắn lết khỏi tầng đá với ánh mắt như kẻ đã chết một lần, nàng sững người.

“Lăng Tiêu!”

Hắn ngẩng đầu. Một thoáng mềm yếu hiện trong mắt hắn.

Mục Tuyết tiến lại, lấy từ trong tay áo ra một ngọc giản và một tấm bản đồ cổ:

“Muội trộm được từ Tàng Thư Các. Nó ghi lại vị trí của Thần Mộ Cổ Vực, nơi xưa kia chôn cất tộc nhân Huyết Nguyệt.”

Lăng Tiêu siết chặt ngọc giản, gật đầu: “Ta sẽ rời khỏi đây. Nhưng muội không cần đi theo ta.”

Mục Tuyết cắn môi: “Muội không đi theo huynh… Muội đi cùng huynh.”


Ngay khi hai người chưa kịp rời đi xa, từ bầu trời trên cao bỗng vang lên tiếng xé gió lạnh lẽo. Năm bóng người giáng xuống như sao rơi — tất cả đều khoác trường bào đen thêu ký hiệu Chấp Pháp Đường.

Dẫn đầu là Trưởng lão Huyền Trạch.

“Lăng Tiêu, Tử Vân Tông chưa ban lệnh trục xuất, ngươi dám rời đi là phản tông. Chấp pháp trảm xử tại chỗ!”

Hắn vừa dứt lời, linh lực cường đại đã trào dâng, tụ thành Vạn Trùng Vân Phách Chưởng, đè xuống không gian như núi sập!

Lăng Tiêu đẩy Mục Tuyết sang một bên, cắn răng tụ linh từ tàn hồn Hồn Lang hấp thụ trước đó. Một luồng huyết vụ bao phủ quanh người hắn.

“Ngũ Vực Huyết Văn — mở!”

Từng vệt huyết ấn hiện trên cánh tay, chân hắn như tan vào gió. Trong chớp mắt, hắn đã thoát khỏi áp lực linh chưởng.

Một trận ác chiến nổ ra.

Máu văng tung tóe, gió gào thét. Lăng Tiêu dùng thân pháp quỷ dị, lần lượt đả thương hai đệ tử, nhưng sức hắn vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.

Huyền Trạch thấy vậy, lạnh giọng:

“Ngươi không đáng sống… Hãy chết đi!”

Hắn nâng tay, triệu ra pháp bảo cấp Linh Khí: Xích Lôi Cốt Phiến, chém thẳng xuống!

Ngay lúc đó, từ sâu trong ngực Lăng Tiêu, Thiên Huyết Thạch phát sáng lần nữa. Một giọng nói cũ kỹ như vọng từ hư không:

“Lần này… Ta sẽ cho ngươi thấy… vì sao thiên đạo sợ huyết mạch ngươi.”

Một luồng huyết quang bùng nổ. Cả không gian như bị xé rách. Linh lực của năm người bị chấn động, Huyền Trạch bị đánh văng ra xa, miệng phun máu.

Trong sương máu cuộn xoáy, Lăng Tiêu ôm Mục Tuyết, lao về phía bìa rừng. Ánh sáng từ Thiên Huyết Thạch dẫn lối.

Phía trước… là một con đường không thể quay đầu.


Hết chương 4


Bạn có muốn Chương 5 là hành trình khám phá Thần Mộ Cổ Vực, nơi bí ẩn về dòng máu Huyết Nguyệt được giải mã và cổ vật mới xuất hiện?

Bạn đã nói:
viết chương 5
ChatGPT đã nói:

Dưới đây là nội dung Chương 5: Thần Mộ Cổ Vực tiếp nối mạch truyện trong tiểu thuyết Thiên Mệnh Nghịch Lữ:


Chương 5: Thần Mộ Cổ Vực

Sau nhiều ngày trốn chạy khỏi sự truy sát của Tử Vân Tông, Lăng Tiêu và Mục Tuyết cuối cùng cũng đặt chân đến một vùng đất bị xóa tên khỏi bản đồ tu chân giới — Thần Mộ Cổ Vực.

Cổ Vực không có ánh sáng, mặt đất bị nhuộm đỏ bởi sương máu, cây cối nơi đây héo rũ, xương trắng rải rác khắp nơi, văng vẳng tiếng gào khóc của oán linh bị phong ấn từ ngàn xưa. Theo cổ tịch, nơi này từng là thánh địa cuối cùng của Huyết Nguyệt Thần Tộc, nơi bọn họ gửi gắm linh hồn và bí mật.

Lăng Tiêu bước vào, chỉ cảm thấy huyết mạch trong người rung lên. Mỗi bước chân dường như đánh thức một phần ký ức sâu thẳm — không phải của hắn, mà là của những tổ tiên mang cùng huyết văn.

Mục Tuyết lặng lẽ đi sau, đưa hắn mảnh ngọc giản khắc cổ văn:

“Ở trung tâm Thần Mộ có một Huyết Đài, tương truyền nơi đó lưu giữ chân khí nguyên thủy của Huyết Nguyệt. Nếu huynh có thể cảm ứng được… có thể đột phá phong ấn trong máu mình.”

Không cần nàng thúc giục, Lăng Tiêu đã cảm nhận được tiếng gọi. Từ trong lòng đất, một lực lượng đang dẫn dắt hắn.


Bên trong Cổ Vực, hai người vượt qua ba tầng mê trận. Tầng đầu là Huyết Mộng Tháp — nơi mỗi người phải đối mặt với tâm ma của chính mình. Lăng Tiêu thấy lại hình ảnh mẫu thân ôm lấy hắn, che chắn giữa đòn roi và sự miệt thị của đệ tử Tử Vân. Trong khoảnh khắc, hắn suýt rơi lệ, nhưng tâm hồn đã sớm tôi luyện thành thép nguội. Hắn vượt qua.

Tầng thứ hai là U Hồn Cốc, nơi oán linh của những kẻ từng phản lại Huyết Nguyệt gào khóc không ngừng. Mục Tuyết bị kéo vào ảo cảnh, nơi nàng thấy cảnh Lăng Tiêu bị chính nàng đâm một kiếm vào tim. Nhưng bằng ánh mắt của hắn — kiên định và không trách móc — nàng tỉnh lại.

Tầng cuối cùng, là Huyết Ngục Tế Đài.


Ở trung tâm là một đài cao bằng đá đỏ sẫm, trên có khắc trận văn cổ, giữa đài là một huyết nhãn vẫn đang chảy máu tươi dù đã hàng vạn năm.

Lăng Tiêu bước lên, lập tức cảm thấy toàn thân như bốc cháy. Máu trong người hắn sôi trào, huyết văn phát sáng dữ dội. Trong tâm thức, một giọng nữ văng vẳng:

“Huyết Nguyệt không lụi… Người thừa kế đã trở về.”

Từ dưới tế đàn, hàng loạt cột sáng đỏ bắn lên, đan thành một Huyết Luân Trận. Cùng lúc đó, bóng dáng của Huyết Mẫu — vị thánh tổ cuối cùng của Huyết Nguyệt Tộc — hiện lên trong ảo ảnh. Gương mặt bà giống hệt mẫu thân Lăng Tiêu năm xưa.

“Ngươi là Huyết Nguyệt chi tử… Dòng máu cuối cùng của chúng ta.”

Bà vung tay, từ huyết nhãn bay lên một mảnh vỡ — Huyết Mệnh Linh Châu, mảnh hồn lực cốt lõi của Huyết Nguyệt Tộc. Nó nhập vào ngực Lăng Tiêu, nơi Thiên Huyết Thạch đang tồn tại. Hai cổ vật hòa làm một. Linh lực trong người hắn nổ tung!

Tầng thứ tư của tu vi — Linh Thai Cảnh — bị phá vỡ.

Nhưng đúng lúc đó, mặt đất chấn động. Từ không trung, một vết rách không gian bị cưỡng ép mở ra.

Lão Thất Âm hiện thân, tay cầm cổ kính đen như mực, sau lưng là ba cường giả bịt mặt.

Hắn cười khan:

“Ta chờ ngươi mở Huyết Luân Trận từ lâu rồi… Lăng Tiêu, cảm ơn ngươi đã giúp ta khai tử Huyết Nguyệt.”